TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Tử Vi |
Truyện Tranh |
Facebook |
Xổ Số |
Dịch |
Tải Game |
Báo |
Tiền Ảo Bitcoin |
Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!
Phan_22
-Phải, tôi muốn đánh cho hắn chết
-Haha…haha – Hắn loạn choạng đứng dậy sau cú đấm trời nhán của Hoàng – Cậu đến
đây làm gì? Tìm cô tình nhân bé bỏng của mình à
-Tên khốn này…Quốc Lâm mau buông em ra, em phải đấm chết hắn ta
-Đánh…đánh đi…tôi nói sai chỗ nào nào haha
-Quốc Lâm!!! Anh còn không mau buông em ra, anh nghe hắn ta nói thế mà nghe
được sao hả? Lý nào làm anh như em lại làm chuyện hạ lưu với em gái của mình –
Hoàng tức giận đến độ như một ngọn núi lửa đang muốn phun trào
-Cái…cái gì? Cậu vừa nói cái gì? – Hắn giật lấy hai bã vai của Hoàng
-Tôi nói, Trúc Nhi chính là em gái tôi, anh nghe rõ chưa? – Hoàng nói gần như
thét lên, đôi chân hắn khuỵ xuống đất
-Tôi…tôi…Trúc Nhi…Anh sai rồi, Trúc Nhi!!
Hắn bỏ chạy ra ngoài, mọi người đuổi theo nhưng bất lực…Thảo Nhi cũng biến mất
không thấy sau khi nó rời khỏi…
-Em làm vậy thiệt quá đáng – (Khiêm, người tình cũng là người đang giúp Túc
Linh trả thù, Khiêm là một người tham lam muốn độc chiếm cả tập đoàn Hoàng Vũ),
một tay cầm ly rượu, tay kia đang vuốt ve thân hình Túc Linh đang tựa trên
người mình – Nhưng anh lại rất thích – Khiêm hôn lên ngực cô
-Í…anh thật xấu tính mà!
-Haha
Khiêm cười to thích thú, tay đặt ly rượu xuống bàn bế thốc cô lên giường, lấy
thân mình đặt trên người cô, đôi tay tham lam không chịu yên một chỗ
-Anh à, anh cho em toàn quyền xử con bé đó nha! – Hai tay cô vuốt ve khuôn mặt
Khiêm
-Được rồi, chỉ cần đêm nay em cho anh thật vui vẻ haha
Hắn tìm nó cả ngày, những nơi nó thường đến hắn cũng đã đến tìm nhưng vô vọng.
Hắn trở về nhà với cái xác không hồn
-Anh hai, thế nào rồi có tìm được chị hai chưa?
Lắc đầu, hắn ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau một cách cứng nhắc
-Thảo Nhi? Cô ấy đâu rồi?
-Cả ngày hôm nay em không thấy chị ấy đâu cả
-Uhm. Em nghỉ sớm đi, anh sẽ cho người tìm Trúc Nhi, không sao đâu – Không biết
hắn đang nói cho Thiên Kỳ nghe hay là nói cho chính mình nghe đây
Tại một nơi vắng vẻ, trong một căn nhà dột nát
-Tôi đã làm theo tất cả những gì các người yêu cầu…mau thả em tôi ra
-Được. Chuyện gì tao đã hứa thì sẽ không quên. Dẫn thằng bé ra đây – Túc Linh
ra lệnh
-Chị hai, chị hai
-Tiểu Minh
Thảo Nhi đón lấy Tiểu Minh, thúc thích ôm thằng bé vào lòng
-Còn không mau chạy – Túc Linh giơ khẩu súng lên cao
-Cô…định làm gì?
-Tôi muốn săn thú…cô và em của cô chính là con thú tôi cần săn
-Chị…
-Còn không mau chạy
Thảo Nhi run sợ, cầm lấy tay Tiểu Minh thật chặc cấm đầu chạy, chạy và
chạy…Đoàn…cô ngã xuống
-Chị hai, chị hai – Tiểu Minh khóc lớn
-Tiểu Minh ngoan, mau chạy đi, mặc kệ chị hai
-Không, em không bỏ chị hai đâu
-Có nghe chị hai nữa không – Cô dùng sức lớn tiếng
-Dạ em đi huhu
Tiểu Minh bỏ chạy, cô ngất đi…ánh đèn một chiếc xe đang đến làm bọn chúng bỏ
đi. Phía trước dường như có ai đó, chiếc xe dừng lại
-Cô gì ơi…- Máu, là máu…Hoàng vội đưa ngay cô đến bệnh viện
Tại bệnh viện
-Em thấy trong người thế nào rồi? – Vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy Hoàng, một
cái gì đó hối hận trong cô
-Em sao vậy? Có thấy đau ở đâu không?
-Không…cám ơn anh
-Em sao lại ra nông nổi này
-Em…phải rồi Tiểu Minh, Tiểu Minh đâu? – Cô bấu chặc cánh tay của Hoàng
-Tiểu Minh, anh chỉ thấy em nằm bất tỉnh…còn Tiểu Minh??? Rút cuộc đã xảy ra
chuyện gì?
-Em…
Cô đành kể lại tất cả sự việc cho Hoàng nghe, không dấu bất cứ điều gì…Lúc
trước cô dọn nhà đi vì ba cô mắc nợ một khoản tiền lớn, cả nhà phải trốn đi
nhưng có trốn đến nơi nào thì bọn cho vay vẫn tìm đến, ba cô bị chúng đánh cho
đến chết, bọn chúng còn ép cô phải bán thân mà trả nợ. Cô không chấp nhận yêu
cầu của bọn chúng thì bọn chúng đánh đập, hành hạ hai chị em cô…đến một ngày cô
gặp Túc Linh, Túc Linh giúp cô thoát khỏi sự tra tấn của bọn cho vay, tưởng
mình gặp quý nhân không ngờ…mọi chuyện được Thảo Nhi kể lại, nước mắt cô không
ngừng rơi, tại cô…tại cô đã hại nó.
-Vậy…bây giờ Trúc Nhi đang bị bọn chúng giam ở đâu? – Hoàng mất bình tỉnh giữ
chặc hai bên vai làm Thao Nhi đau buốt
-Ở…
Hoàng lấy xe chạy đi, đồng thời không quên báo tin cho hắn
-Alo
-Trúc Nhi đang gặp nguy hiểm anh mau đến khu ngoại ô phía nam nh…
Chẳng đợi Hoàng nói hết câu hắn đã tắt máy, lấy xe phóng đi như một con dã thú
Cả đêm hôm qua Quốc Lâm từ nhà hắn trở về Smile rồi ngủ luôn ở Smile không về
nhà. Quốc Lâm vẫn còn ngáy ngủ thì chuông điện thoại in ỏi làm Quốc Lâm tỉnh
giấc
-Alo tớ nghe
-Đã tìm được Trúc Nhi, cậu mau đến…
Quốc Lâm tỉnh hẳn vội ra ngoài nhưng khi mở cửa ra một thằng nhóc đang nằm
trước quán, cậu có gọi sau cũng không tỉnh…Quốc Lâm đưa nó vào bệnh viện giao
cho bác sĩ rồi chạy đến nơi hắn đang đến.
Nó tỉnh dậy thì thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng tối, cố gắng mở cửa
nhưng cánh cửa đã bị khoá bên ngoài, đang cố gắng suy nghĩ tìm cách thoát thân
thì nó nghe tiếng người mở cửa vội quay trở lại vị trí cũ nhắm mắt lại
-Bọn bây bên ngoài canh cho cẩn thận, rõ chưa?
-Dạ rõ
Người đàn ông bước vào với gương mặt đầy tà niệm, một đường cong được vẽ trên
khuôn mặt, bước đến gần nó nhìn khuôn mặt nó đang ngủ trông thật hiền dịu biết
bao bất giác người đàn ông người cuối xuống, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt
nó…nó rất rất muốn ngay lập tức đẩy bàn tay này ra khỏi mình nhưng nó không thể
vì không muốn để người đàn ông này biết nó đã tỉnh
-Cô ta chính là người làm tên Thiên Du yêu say đắm đây sao? Cô ta có một cái gì
đó rất đặc biệt
Khiêm thầm nghĩ. Bàn tay thôi không vuốt trên mặt nó nữa mà gương mặt Khiêm
đang cuối dần sát dần khuôn mặt nó, hơi thở phản phất bên khuôn mặt nó…nó tự
nhủ nếu tên này mà còn làm càng nó sẽ cho một cú ngay lập tức…đôi bàn tay nó đã
cung lại…
-Các ngươi còn không mau tránh ra
-Tiểu thư Túc Linh, ông chủ có lệnh không được sự cho phép của ông chủ thì
không ai được vào
-Cả ta ư?
-Dạ….
-Mau tránh ra
Túc Linh dùng đôi mắt hung tợn nhìn hai tên canh gát rồi đẩy chúng sang một
bên, đẩy mạnh cánh cửa bước vào. Khiên đang định hôn lên đôi mắt đang nhắm lại
trên khuôn mặt đáng yêu đã trong phút chốc hút mất hồn phách của mình thì bị sự
tác động mạnh của cánh cửa làm Khiêm mất cả hứng, quay lại nhìn…nó thì nhẹ nhõm
vì không biết sau khi hành hung tên này xong mọi chuyện sẽ thế nào nữa???
-Ai cho cô vào đây? – Khiêm đứng dậy bước đến gần Túc Linh với vẻ giận dữ
-Anh vào đây làm gì? Tại sao lại bảo bọn chúng không được cho ai vào kể cả tôi?
– Cô cũng giận dữ không kém vì thấy tận mắt người đàn ông này đang muốn làm gì
-Đó là chuyện của tôi…không liên quan đến cô
-Nhưng mà chẳng phải anh đã nói để tôi toàn quyền xử trí cô ta sao? – Cô chỉ
tay về phía nó
-Đúng…trước kia thì như thế còn bây giờ…tôi cấm cô đụng đến cô ấy
-Cái…cái gì? Anh…chẳng lẽ anh yêu cô ta?
-Không liên quan đến cô
-Anh… - Túc Linh biết không nên làm quá vì bây giờ chỉ có Khiêm mới giúp cô trả
thù được, cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt – Anh à, em xin lỗi, là do em không
đúng…anh đừng giận em – Cô bước đến vòng tay ôm lấy Khiêm, vuốt ve cơ thể
Khiêm, Khiêm liền gỡ tay cô ra
-Bây giờ thì tôi đã biết tại sao Hoàng Thiên Du, hắn không yêu cô
-Anh..!!!
@
Khiêm không nhìn mặt cô mà bước thẳng ra cửa, cô tức tối vọng theo
-Anh đừng mong cô ta yêu anh sao bao nhiêu chuyện mà anh đã làm, còn nữa tập
đoàn Hoàng Vũ nếu anh muốn có nó thì hãy dùng cô ta mà đánh đổi
Bước chân Khiêm dừng lại, nó như ngừng thở…cô ta vừa bảo cái gì? Đổi nó đề lấy
tập đoàn Hoàng Vũ, bọn họ muốn uy hiếp hắn? Nghĩ đến hắn trái tim nó lại đau
nhói…nó đang cố kiềm chế cảm xúc trong lòng không thể để bọn chúng biết nó đã
tỉnh và nó đang đau, nó muốn được khóc thật to…Khiêm quay lại nhìn cô, cô nỡ
một nụ cười đắc thắng
-Cô nghĩ có thể dùng cô ta để đánh đổi tập đoàn Hoàng Vũ sao?
-Như anh đã nói Thiên Du…hắn rất yêu cô ta thì có gì là không thể - Cô bước đến
ôm lấy Khiêm, lần này Khiêm không đẩy cô ra nữa – Anh à, cô ta không là gì cả
nhưng Hoàng Vũ là một gia tài lớn, rất lớn
-Phải, em nói phải haha
Khiêm vòng tay bế cô lên cười lớn tiếng, cô cũng thế vì đã lấy lại được lòng
tin của Khiêm bằng sự tham vọng. Đợi hai người họ ra ngoài, nó bật dậy…những gì
bọn họ nó vẫn còn văng vẳng bên tai nó
-Bọn chúng muốn dùng mình để uy hiếp Thiên Du đánh đổi cả một tập đoàn Hoàng
Vũ…không được, mình phải rời khỏi nơi này…nhưng giờ mình biết đi đâu? Anh
ta…nơi đó đâu còn là nhà mình…
Nghĩ đến, nước mắt nó lại rơi…nó thôi không nghĩ nữa, đi đâu cũng được miễn sao
không còn nhìn thấy hắn, không phải vì nó mà cả cơi ngơi của họ Hoàng rơi vào
tay người khác. Phải, nó phải đi. Nó nhìn quanh…cửa thông gió, nó kê lại những
chiếc ghế cũ kỹ, leo lên và trèo ra bên ngoài…
Phịch, tiếp đất an toàn, nó tìm đường thoát thân, nhìn quanh bọn chúng rãi rác
mỗi nơi một người, nó phải nấp vào sát vách tường để không bị chú ý…Xoãng, nó
vừa đá đỗ một vật gì dưới chân gây sự chú ý của bọn chúng, nó hoảng vội bỏ chạy
-Cô ta bỏ trốn…mau bắt cô ta lại – Bọn chúng truy hô gây náo động
-Toàn một lũ vô dụng, mau bắt cô ta lại – Túc Linh cùng Khiêm chạy ra cùng bọn
đàn em đuổi theo nó
Chạy, té, đứng lên chạy tiếp…chạy đến một chiếc cầu, phía trước là Túc Linh
& Khiêm đang đuổi theo, phía sau là bọn đàn em đang chặn đường bắt nó, bên
dưới là dòng sông đang chảy siết sẽ nuốt chửng bất kỳ thứ gì rơi xuống… nó phải
làm sao đây??
-Trúc Nhi, mày mau chịu trói đi, không còn đường cho mày lui nữa đâu
-Chị đúng là một con rắn độc
-Phải haha
-Trúc Nhi em đang ở đâu? – Hoàng và hắn tìm kiếm nó khắp nơi, gọi tên nó mong
sao nó nghe được
-Em ở đây, anh hai em ở đây
-Là Trúc Nhi! – Cả hai chạy về hướng vừa nghe được
-Haha mày tưởng làm thế bọn chúng sẽ cứu được mày sao?
-Trúc Nhi, em ở đâu mau trả lời anh, anh xin lỗi! Trúc Nhi – Tiếng gọi thân
thương làm nó tan nát cõi lòng, nước mắt nó lại rơi
-Trúc Nhi, em đang ở đâu, anh hai đến rồi em đừng sợ có anh hai đây
Nó đang đứng giữa cây cầu, hai đầu cầu bọn chúng đang đến rất gần, hắn…hắn đang
ở rất gần nó nhưng…nó không muốn nhìn thấy người đã làm tan nát trái tim mình
-Nếu cô chịu hợp tác với bọn này thì không những cô còn sống mà sẽ có một cuộc
sống rất sung sướng – Khiêm
-Các người đừng hòng dùng tôi để uy hiếp Thiên Du
-À…hoá ra là cô đã tỉnh từ lâu – Túc Linh
-Phải…
-Trúc Nhi!!
Hoàng và hắn đã đến, họ đứng trên bờ nhìn hai bên đầu cầu nó đang bị vây lấy,
họ nôn nóng muốn giải thoát cho nó còn nó nhìn thấy hắn nó chẳng còn biết nói
gì cả, hai hàng nước mắt nó cứ mãi rơi
-Các người mau thả Trúc Nhi ra – Hắn mất bình tĩnh – Trúc Nhi đừng sợ anh đến
cứu em đây
-Cô mau chịu trói đi
-Không…không… - Nó liên tục lắc đầu, những hình ảnh đêm hôm ấy lại xuất hiện,
bọn chúng đang đi đến gần nó, phía bờ sông Hoàng và Hắn đang gọi nó
-Trúc Nhi!! Em đừng sợ anh đến cứu em đây
-Tôi không cần, anh mau về đi
-Em đừng hiểu lầm anh và Thảo Nhi chẳng có gì cả
-Đến bây giờ mà anh còn lừa tôi?
-Cô định làm gì…mau dừng lại – Khiêm nhìn thấy nó bước về phía trước
-Trúc Nhi! Em làm gì thế? Vào trong…nguy hiểm Trúc Nhi – Hoàng & Hắn la to
-Vĩnh biệt!
Nó nhảy xuống dòng sông. …Vĩnh biệt nụ cười ấm áp, đôi mắt thiết tha khi anh
nhìn em….Vĩnh biệt tình yêu đã mang cho em rất nhiều hạnh phúc và cả nỗi đau
làm tan nát tim em… Vĩnh biệt người đàn ông mà em đã dành trọn tất cả để yêu
thương….Vĩnh biệt!!!
-Cô ta…sao có thể - Túc Linh chạy đến thì nó đã chìm sâu dưới lòng sông
-Trúc Nhi! – Phía đầu cầu bên này cả Hoàng và hắn gọi thảm thiết tên nó khi
nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn từ từ bị nuốt chửng bởi dòng sông kia
-Trúc Nhi! Không thể…em không thể bỏ mặc anh. Trúc Nhi! – Hắn nhảy xuống dòng
sông
-Trúc Nhi! – Hoàng cũng nhảy theo
Lúc này cảnh sát đã đến, bọn người của Túc Linh nhanh chóng tẩu thoát, cả hắn
và Hoàng đang hì hụp dưới lòng sông như muốn bỏ mạng…cảnh sát liền cho người
đưa hai người họ vào bờ mặc cho họ vùng vẫy nếu không…cứ tiếp tục như thế này
chưa tìm được nó thì cả hai đã bỏ mạng.
-Buông tôi ra, tôi phải tìm Trúc Nhi!
-Các anh điên à, nhảy xuống đó mà tìm ư?
-Các người khôn hồn thì mau buông ra – Hắn gầm lên như mảnh hổ, một người cảnh
sát phía sau đành dùng biện pháp mạnh đánh vào sau gáy….cả hắn & Hoàng ngất
đi
@
Đau đến tận tâm can
Đội tìm kiếm nhanh chóng nhảy vào tìm kiếm khắp dòng sông, tìm đến ngày thứ 3
thì mọi thứ giường như vô vọng
-Thiên Du à…
-Cậu tránh ra, tớ phải tìm cô ấy nhất định cô ấy còn sống
Hắn đi dọc bờ sông mong sao tìm thấy nó, chỉ có 3 ngày trôi qua thôi mà hắn trở
nên tiều tuỵ, hốc hác, chồm râu không được cạo, trông hăn già đi hẳn, vẻ phong
độ ngạo mạng biến đâu mất giờ chỉ còn một Thiên Du thảm hại.
Một tuần trôi qua, tâm hơi nó vẫn mất dạng, việc tìm kiếm đã tạm dừng lại, còn
hắn…tự trách mình, tự nhốt mình trong phòng suốt ngày chỉ bầu bạn với rượu….uống
cho say để trốn tránh thực tại, thực tại bây giờ bên cạnh hắn đã thiếu đi nụ
cười, tiếng nói, gương mặt của người vợ thương yêu, vì sao? Vì hắn….tất cả vì
hắn, vì hắn ghen tuông vô cớ nhưng hắn thật sự không hiểu đêm hôm đó tại sao
lại xảy ra chuyện đó…suy nghĩ một ngàn một vạn lần hắn cũng không hiểu??
-Anh hai, anh đừng uống nữa – Thiên Kỳ giật chai rượu trên tay hắn
-Trả anh! – Hắn giật lại nhưng Quốc Lâm đã nhanh hơn
-Cậu định như thế này mãi à?
-Haha chứ cậu nghĩ tớ phải như thế nào? – Loạn choạn đứng dậy – Mau trả tớ
-Cậu làm ơn tỉnh táo lại chút đi – Quốc Lâm xốc cổ áo hắn
-Anh Quốc Lâm – Thiên Kỳ ngăn lại
-Em tránh ra, hôm nay anh phải đánh cho nó tỉnh lại
-Mau buông ra – Hắn vùng vằng
-Cậu xem bây giờ cậu giống cái gì? Trúc Nhi cô ấy không còn nữa, cậu đừng có
suốt ngày như thế này được…
Ầm. Quốc Lâm bị hăn đấm vào mặt ngã nhào, miệng vấy máu
-Anh Quốc Lâm, anh có sao không?
-Cậu im miệng. Cậu mà còn bảo Trúc Nhi không còn tớ sẽ đập chết cậu…cô ấy chỉ
là… - Hắn ngồi gục xuống - ….chỉ là giận tớ mà bỏ đi thôi!
Dứt câu, hắn cuối gầm mặt, Quốc Lâm và Thiên Kỳ nhìn hắn đôi vai hắn đang run
lên, Quốc Lâm và Thiên Kỳ đến gần, đặt tay lên vai hắn, Quốc Lâm nhẹ nhàng
-Ai bảo đàn ông không được khóc…cậu cứ khóc một lần cho thật thoải mái rồi hãy
trở về với một Thiên Du mà tớ quen, Trúc Nhi…cô ấy cũng không muốn thấy bộ dạng
cậu lúc này đâu, còn Hoàng Vũ…công ty đang rất cần cậu
Đôi vai hắn càng lúc càng run mạnh hơn, Thiên Kỳ cũng không kiềm được nước
mắt…cô thầm nghĩ sao ông trời lại thích trêu ngươi, hắn và nó kết hôn chưa được
bao lâu thì lại xảy ra chuyện thế này…Khóc đã rồi, say cũng say rồi, hắn thiếp
đi, đưa hắn lên giường, đắp chăn lại cho hắn cả hai người cùng thở dài…nhìn
khuôn mặt nhăn nhó đến đau khổ hai người họ biết làm gì để giúp hắn đây?
-Nhóc khoẻ chưa? – Quốc Lâm nhìn Tiểu Minh miễm cười
-Anh là người đã cứu em? – Đôi mắt dè chừng nhìn Quốc Lâm
-Uhm. Anh là Quốc Lâm…Em tên gì?
-Em là Tiểu Minh
-Tại sao hôm trước em lại nằm ngoài đường thế kia? Ba mẹ em đâu?
-Ba mẹ em mất cả rồi – Tiểu Minh cuối gầm mặt – Em không có nhà…nhưng mà, chị
hai, chị hai em đâu…mau cứu chị hai em
-Chị hai em làm sao?
-Hai chị em em bị người ta đuổi theo, chị cứ bảo em chạy trước còn chị hai em
tìm mãi mà không thấy chị đâu – Tiểu Minh vừa kể vừa khóc
-Thôi được rồi, anh sẽ tìm chị hai giúp em, chị em như thế nào? Tên là gì? để
anh còn biết mà tìm
-Chị em tên Thảo Nhi. Cao chừng này…người gầy, chị rất đẹp
Quốc Lâm cười, vuốt đầu thằng bé, cậu nghĩ có lẽ thằng bé rất yêu chị hai của
mình
Tại phòng bên cạnh
-Em thấy khoẻ chưa? – Hoàng mang cháo vào cho Thảo Nhi
-Cám ơn anh, em đỡ nhiều rồi…có thể xuất viện rồi
-Em cứ nghĩ cho khoẻ hẳn đã
-Nhưng ở đây rất tốn kém
-Không sao, em đừng lo chuyện đó
-Anh…Trúc Nhi…đã cứu được cậu ấy chưa?
Xoãng. Tô cháo từ trên tay Hoàng rơi xuống làm Thảo Nhi hoảng sợ, trông đầu cô
hiện lên hai từ bất an
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK
TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Mẹo Hay |
Trà Sữa |
Truyện Tranh |
Room Chat |
Ảnh Comment |
Gà Cảnh |
Hình Nền |
Thủ Thuật Facebook |
Facebook |
Tiện Ích |
Xổ Số |
Yahoo |
Gmail |
Dịch |
Tải Opera |
Đọc Báo |
Lưu địa chỉ wap để
tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian